Chương 82

Vô Ái Thừa Hoan

10.492 chữ

19-04-2023

Edit: ppi | Beta: Mina

-

Khi viên đạn xuyên qua xương sọ ghim vào trong não, Triệu Phong hắn đau lắm chứ. Nhưng hắn không để ý, cũng không hối hận, hai mắt mở to nhìn vào tấm ảnh chụp nho nhỏ trên bia mộ. Trong ảnh Lục An cười thật tươi, tràn đầy sức sống. Một người thật một người ảo như đang chìm đắm trong ánh mắt của nhau. Hắn cố khắc sâu hình bóng cậu vào sâu tận xương tủy, để rồi sau đó trước mắt là một mảnh đen kịt.

Lúc ngã xuống, đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn cậu, vậy mà lúc này không thấy được gì cả.

Trái tim làm việc không ngừng nghỉ ròng rã ba mươi năm trời cuối cùng im bặt, ý thức không từ biệt mà đi, năm loại giác quan dần mất đi cảm giác. Hắn như bị bao phủ ở biển sâu, chỉ có duy nhất một linh hồn phiên đãng cô độc là hắn. Cái chết đối với Triệu Phong không phải là thứ đáng sợ, nhưng không thấy Lục An thì khác. Trong tiềm thức, hắn liều mạng kêu gọi hai chữ Lục An, song chẳng có bất cứ thứ gì đáp lại.

Hắn sẽ không còn được gặp lại Lục An nữa.

Sự bi thương ấy đối với Triệu Phong càng đau khổ hơn cả cái chết. Thân trai chưa biết sợ hãi là gì bây giờ lại sinh ra loại cảm giác hoảng loạn. Đau đớn từ sâu trong linh hồn trồi lên, tràn vào chiếm lấy ý thức. Dù hắn đã không còn thân thể, vậy mà vẫn cứ run lên.

Hắn nghĩ rằng mình sắp biến mất rồi.

Sự đau đớn kia không giảm đi chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, như có cây dao nhọn đang từ tốn khoét đi xương thịt của mình. Ý thức cũng mơ hồ hơn, tưởng chừng cái gì cũng không làm được. Hắn cố giãy giụa giữa luồng sức mạnh muốn nuốt lấy mình, cuối cùng chỉ có thể nhẹ lẩm bẩm hai chữ "Lục An" từ tận đáy lòng. Sau đó mới hoàn toàn rơi vào bóng tối vô tận.

Cảm giác đau đớn biến mất, ý thức dường như tìm được nơi nó muốn đến, không một tiếng động nhập vào thân xác bên dưới. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn chiếu lên giường, dù chưa tỉnh lại nhưng Triệu Phong đã cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.

Ví như cái ôm này vậy.

Cậu ngang ngược nằm trong ngực hắn, vừa thơm vừa mềm, hơi nóng theo hô hấp không ngừng phả bên má. Chăn chỉ đắp đến bụng, quần ngủ ngắn ngủn đầy nếp nhăn. Ỷ vào cái tiết trời nóng bức, hai chân chói loá đặt trên eo của Triệu Phong. Ngón chân trắng nõn mượt mà lơ lửng giữa không trung, có lẽ cậu mơ thấy gì đó, có lúc còn co co ngón chân một chút.

Đã bao lâu rồi hắn chưa tìm lại được cảm giác này nhỉ?

Gần như đã quên hết mất rồi.

Triệu Phong cười khổ. Mặc dù biết rõ đây chỉ là ý nghĩ của mình sau khi chết, hắn vẫn nhịn không được mà đưa tay ôm lấy đối phương. Ngón tay có chút cứng đờ do đã lâu không động đậy, phải cố gắng lắm mới điều khiển được.

Sau đó chợt nghe được tiếng Lục An hừ nhẹ.

"A, anh... Ưm... "

Đêm qua cậu bị lăn giường rất dữ dội, hiện tại cả người bủn rủn, mí mắt muốn mở cũng không lên. Cái đầu nóng hầm hập cọ ở trong lòng ngực Triệu Phong, mang theo giọng mũi nỉ non làm nũng gọi một tiếng "anh" rồi không nhúc nhích nữa.

Nhưng mà người đàn ông ôm lấy cậu lại đột ngột mở mắt.

Lúc nhìn Lục An ở trong lòng ngực, Triệu Phong cứng đơ cả người, sợ cử động của mình sẽ làm người trong ngực biến mất ngay trước mặt hắn. Trong một cái chớp mắt, tim như ngừng đập, rồi lại điên cuồng như chưa bao giờ được đập. Hắn cố nén lại những tiếng th.ở dốc, nhưng thật khó để giấu đi âm thanh nặng nề phát ra từ sự hô hấp dồn dập.

Chuyện này... Là như thế nào?!?

Sự ấm áp trong lòng ngực không phải là giả, hắn nhìn cái gì cũng không phải là giả. Triệu Phong sửng sốt hồi lâu mới thử giơ tay vuốt khẽ vài sợi tóc của Lục An.

Là thật, tất cả đều là thật.

Gương mặt người đang ngủ đỏ bừng, đôi môi đo đỏ ươn ướt hơi mở ra, từng hơi thở phả ra đều là sự đáng yêu ngọt ngào. Tay hắn run lên, trong đáy mắt là sự chua xót vốn chưa bao giờ có lấy một lần.

"Bé cưng..." Hắn thều thào gọi, cánh tay đột nhiên siết chặt. Động tác ấy dọa cho Lục An đang trong mơ bừng tỉnh, ngây ngốc mở bừng mắt rồi ngơ ngác nhìn Thiệt Phong. Nhưng dù gì cậu vẫn vô cùng ỷ lại vào hắn, cơ thể nhanh chóng thả lỏng mặc cho Triệu Phong ôm mình.

"Ấy, sao... Sao vậy..."

"Cưng ơi, cục cưng à...." Triệu Phong không ngừng gọi. Đôi môi nóng rực dán lên khuôn mặt cậu, muốn hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn của cậu. Đêm qua Lục An ngủ không đủ giấc, vậy nhưng đầu còn chưa tỉnh ngủ mà đôi mắt phải mở bừng lên, thành ra cậu cảm thấy hơi choáng váng. Triệu Phong vô cùng quen thuộc cơ thể của cậu, có điều chỉ hôn chóp mũi thôi mà đã làm cả người cậu nhũn cả ra. Lục An thấp giọng hừ một tiếng, không giãy giụa, mặc cho Triệu Phong ngậm lấy môi của mình.

Sau đó là một nụ hôn sâu.

Lục An nhận ra một chút kỳ lạ, suy cho cùng thì bình thường Triệu Phong đều dịu dàng, trước giờ đều chưa có lúc nào cuống cuồng thế này. Nhưng bị hôn môi như vậy cũng không khó chịu lắm, thậm chí cơ thể cũng đã chuẩn bị xong cho chút tiếp theo chuyện trên giường. Cậu không nhịn được vươn tay ôm lấy eo Triệu Phong. Nụ hôn nóng bỏng dần dần trở nên kí.ch thích, cậu mơ mơ màng màng híp nửa mắt, bỗng thấy Triệu Phong bất thình lình cử động.

Người đàn ông kiềm chế gần chết cái thứ đang rục rịch trong người, xoay người xuống giường.

"Anh, sao vậy...?" Chăn đệm bị đá thành một đống sang một bên, cậu vẫn mềm mại nằm trên giường. Mặc dù cực kì cực kì buồn ngủ nhưng cậu vẫn cố chống dậy hỏi hắn. Triệu Phong hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng đè lại cái ý nghĩ không nên có. Hắn vươn tay xoa xoa đầu cậu rồi lại cẩn thận đắp chăn cho người nọ.

"Em ngủ thêm chút đi, anh đi làm bữa sáng cho em."

"Dạ..." Lục An cũng không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Có điều cánh tay vẫn còn để ở bên ngoài của cậu thu hút sự chú ý của hắn. Triệu Phong nhìn thoáng qua máy điều hòa trong phòng, biết rõ không làm cậu lạnh được. Nhưng nghĩ đến việc Lục An có thể đã mang thai, hắn bèn quay lại đem cánh tay ấy giấu vào trong chăn.

Sau đó Triệu Phong cầm điện thoại di động ở mép giường mở lên.

Ngày tháng năm trong nháy mắt hiện lên, lúc nhìn thấy con số quen thuộc kia, Triệu Phong nhíu mày, bắp thịt toàn thân đều căng chặt. Tâm tình vui sướng khi biết mình sống lại thoáng chốc chẳng còn. Hắn bình tĩnh nhìn Lục An còn trên giường một cái rồi lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng.

Hắn quay lại đúng ngày mà mình được giao nhiệm vụ.

Ánh mắt trở nên sắc bén, cảm xúc khi nãy đắm chìm trong cái hôn sâu đều không còn. Hắn nhớ rõ có một ngày 一一 đó là khi ra ngoài mua cho Lục An loại bánh bao mà cậu thích, sau đó hắn bị chiến hữu của mình tống thẳng lên xe, đến một cơ hội liên lạc với cậu cũng chẳng có làn đã bị đưa thẳng ra tiền tuyến.

Hắn không thể để chuyện ấy phát sinh thêm lần nữa.

Trong xương cốt của quân nhân có một thứ gọi là tôn nghiêm, trong sự đau đớn khi người thương chẳng còn có một thứ gọi là hối hận. Chúng quyết liệt réo lên. Triệu Phong mím chặt môi, gạt đi cái con số ngắn gọn kia. Đời trước hắn vì đất nước mà mất đi cả người thương lẫn đứa con của mình, đời này... Cho dù có bị trừng phạt nghiêm khắc cỡ nào cũng được...

Hắn không thể chỉ trơ mắt nhìn Lục An đi mất nữa.

Quả nhiên cấp trên nổi trận lôi đình, giọng nói từ microphone truyền đến làm tai hắn có chút đau nhức. Nhưng sau khi Triệu Phong nói ra chuyện vợ hắn có mang, bên kia lại im lặng hồi lâu.

"Cậu chắc chắn rồi chứ? Một khi rời đội thì sẽ không thể vào lại đâu, Triệu Phong."

"Vâng, chắc chắn."

Tiếng nói vừa bình tĩnh vừa trịnh trọng. Hắn trước giờ đều không quan tâm mấy thứ như tiền thù lao của nhiệm vụ, chỉ mong có thể được ở bên cạnh người hắn thương, nói chung thì đây cũng là chuyện thường tình của đời người. Bên kia lại im lặng một lúc nữa, cuối cùng cũng đồng câu chuyện của hắn.

Từ đây hắn không còn là quân nhân nữa.

Ngực như bị khoét mất đi thứ gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục An còn nằm ở trong phòng thì Triệu Phong hít sâu một hơi, để lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Di động bị bỏ vào túi, hắn không phát ra tiếng động nào lại bước vào phòng, lặng yên đứng trước giường chăm chú nhìn Lục An còn đang say ngủ. Sau đó hắn khom lưng nhẹ nhàng hôn lên trán của y.

Ngoài việc này ra, hắn chẳng làm thêm việc gì khác nữa.

Lục An ngủ mê mang đến mười giờ sáng, có lẽ là do Triệu Phong không ở bên cạnh, mà cậu thì không sao tả cho siết cái sự buồn ngủ quái lạ này bèn xoa xoa đôi mắt rồi rời giường. Ở nhà thì cậu cũng không thiết phải màng chuyện quần áo, cứ mặc đại bộ đồ ngủ quần đùi và tay cộc nhăn một nùi rồi ra ngoài phòng. Cánh cửa vừa mở ra, mũi cậu hít hít vài cái gắng sức ngửi ngửi mùi hương tràn ngập trong không gian.

Là canh gà, hơn nữa chắc chắn có cả măng mà cậu thích nhất ở bên trong.

Tóc vẫn còn hơi rối xù lại mềm mại rũ xuống bên tai, cậu chưa rửa mặt nên khoé mắt còn vươn ra chút gỉ vàng nhưng nhìn chẳng hề dơ dáy chút nào cả, ngược lại lại có vẻ mơ màng đáng yêu. Hai chân thon gầy lê dép lê chạy lạch bạch lạch bạch xuống bếp, thấy bên trong là người đàn ông đeo tạp dề đang bận bịu làm đồ ăn cho mình, Lục An nở nụ cười rạng rỡ, cậu như một con thỏ con nhảy qua nhảy lại, ôm lấy hắn từ phía sau.

"Anh! Em thức dậy rồi nè!"

Đôi môi đỏ hồng chủ động hôn lên tai người đàn ông một cái. Cậu cười tủm tỉm ngó sang nồi canh gà đang nấu thơm phức, bụng bắt đầu đánh trống ọt ọt. Trái lại Triệu Phong thấy cậu làm động tác mạnh mà giật mình, vội vàng buông đồ trong tay xuống rồi một hơi ôm lấy cậu vào trong ngực.

"Không được nhảy như thế!"

Nghĩ đến đứa con còn chưa gặp hắn, Triệu Phong chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Hắn cực kỳ cẩn thận ôm Lục An, thấy cậu không có vẻ không khỏe trong người mới yên tâm. Bàn tay thô to dịu dàng xoa nhẹ đầu cậu, ánh mắt âu yếm nhìn khuôn mặt hồn nhiên đơn thuần của người trong tim hắn. Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi gỉ nơi khoé mắt của cậu.

"Sao chưa rửa mặt nữa?"

Lục An nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn, "Ưm, vừa tỉnh dậy em đã chạy đi tìm anh liền luôn. Em ngửi thấy có mùi thơm... Đói bụng... Đói bụng quá đi."

Miệng thì nói đói, mà tay cậu thì không thành thật, cứ sờ tới sờ lui trên tấm lưng tráng kiệt của Triệu Phong chẳng kiêng dè, giống như xem mấy cái cơ bắp phình phình đó chẳng khác mấy món đồ chơi chút nào. Nhìn khuôn mặt Triệu Phong tràn ngập hơi thở nam tính, Lục An nhịn không được nhón chân hôn hắn một cái thật vang. cậu suy nghĩ cũng thật khác người, cứ nhìn Triệu Phong là nở ra một nụ cười xán lạn, đoạn reo lên một cái rồi vùi hết cả gương mặt vào ngực hắn, còn cọ qua cọ lại y như một chú chó con.

"Anh, em thích thích thích thích anh..."

Trái tim của Triệu Phong hẫng một nhịp, sự ấm áp điên cuồng trồi lên không dứt. Ánh mắt dịu dàng kia như muốn làm tan cả ruột gan, mà trên mặt thì vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc như cũ.

"Anh cũng yêu em, cục cưng."

- Hết phiên ngoại 1 -

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!